" "

Saturday, November 28, 2020

Nắm rõ ngũ hiểu theo ngũ hành để xây dựng cuộc đời viên mãn

Trải qua 10 năm lập nghiệp, từ việc làm công cho những tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực chuyên môn, cho đến khi xây dựng doanh nghiệp riêng và mở rộng quy mô từ một cho đến hàng trăm người, tôi ngộ được một công thức cho bản thân để xây dựng một sự nghiệp bền vững, một cuộc đời toàn vẹn, tôi gọi là “ngũ hiểu”. Những gì tôi chia sẻ dưới đây, bạn có quyền tin hoặc không tin, nhưng nó chính là những gì tôi đã áp dụng trong suốt nhiều năm nay để gặt hái nhiều thành tựu cho bản thân.

Ngũ hiểu mà tôi ngộ ra, dựa trên nguyên tắc ngũ hành tương sinh tương khắc của phương Đông. “Người xưa cho rằng trong quá trình đối lập và chuyển hóa của hai cặp âm cực và dương cực, cùng nhau dung nạp và tương khắc mà sản sinh ra 5 dạng vật chất cơ bản gọi là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Vạn vật được trời sinh ra và chuyển hóa thành 5 dạng vật chất trên và được gọi là ngũ hành.” Chính vì yếu tố trên mà người xưa đã biết vận dụng sự cân bằng ngũ hành, tính tương sinh tương khắc để áp dụng cho nhiều phạm trù trong cuộc sống, từ y học cho đến phong thủy, kinh doanh,... Vậy nên tôi cũng sẽ sử dụng ngũ hành để giải thích về ngũ hiểu – từ đó giúp định hướng những điều mà một người cần biết để có được một cuộc đời viên mãn.

Trong ngũ hiểu tương ứng với ngũ hành, tôi định nghĩa như sau: hành Mộc là hiểu về sức khỏe – gốc rễ của mọi thành tựu mà một người có thể đạt được phải dựa trên nền tảng sức khỏe. Hành Hỏa là hiểu về chuyên môn – để khởi đầu và đưa sự nghiệp phát triển, một người cần có năng lực chuyên môn tốt. Hành Thổ là hiểu về lãnh đạo – để mở rộng sức ảnh hưởng và quy mô doanh nghiệp, một người cần thấu hiểu về kỹ năng lãnh đạo. Hành Kim là hiểu về đồng tiền – kiếm tiền chỉ là nửa đầu của câu chuyện, một người cần hiểu về cách nền kinh tế & đồng tiền hoạt động để có thể dùng tiền, tái đầu tư tiền. Hành Thủy là hiểu về dạy con – không cần nói nhiều, con cái chính là thành tựu trọn đời của cha mẹ, là người sẽ kế thừa và tiếp nối những di sản mà cha mẹ đã mất cả đời để gây dựng nên. Bạn thấy đấy, ngũ hiểu vô cùng quan trọng, bởi chỉ cần thiếu một trong năm hiểu, một người chắc chắn sẽ gặp vô vàn khó khăn trong quá trình xây dựng sự nghiệp trọn đời, điều này giống như ngũ hành vậy, nếu thiếu một hành thì trời đất không thể cân bằng, vạn vật không thể sinh sôi.

Ngũ hành có tương sinh tương khắc, và ngũ hiểu cũng vậy. Trước hết, tôi muốn nói về tương sinh:

- Mộc sinh Hỏa – sức khỏe sinh chuyên môn. Không cần phải nói nhiều, một người có sức khỏe tốt chính là nền tảng để họ có thể trau dồi trí lực và làm việc một cách tập trung, đều đặn và trở thành chuyên gia trong lĩnh vực mà họ theo đuổi. Vậy nên hiểu về sức khỏe vô cùng quan trọng để giúp một người biết cách duy trì sự khỏe mạnh một cách lâu dài và tiến đến làm chủ chuyên môn.

- Hỏa sinh Thổ - chuyên môn sinh lãnh đạo. Có nền tảng chuyên môn vững chắc sẽ giúp một người tiến lên nấc thang cao hơn trong sự nghiệp, chính là việc trở thành người lãnh đạo tổ chức. Vậy nên, sau khi một người hoàn thiện được kỹ năng chuyên môn, nên tiếp tục đầu tư để phát triển kỹ năng lãnh đạo, nếu không sẽ bị dậm chân tại một vị trí trong nhiều năm trời.

- Thổ sinh Kim – lãnh đạo sinh tiền bạc. Một người có năng lực lãnh đạo sẽ giúp họ quy tụ được nhiều người về cùng làm việc với mình, từ đó tạo ra lợi nhuận nhiều hơn cho tổ chức. Ở đây, hiểu về cách đồng tiền vận hành, từ đó biết cách sử dụng & đầu tư đồng tiền hợp lý, đó chính là yếu tố ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của mỗi cá nhân, gia đình & tổ chức.

- Kim sinh Thủy – tiền bạc sinh nuôi dạy con. Ai cũng muốn nuôi dạy con cái nên người, nhưng giới hạn của việc tạo cho con cái những điều kiện tốt nhất, lại nằm ở chính túi tiền của họ. Hơn thế nữa, khi biết cách khiến “đồng tiền làm việc thay mình”, một ngưới sẽ vừa có cả thời gian và tiền bạc để chăm lo cho thế hệ sau để kế thừa và phát huy những thành quả mình đã gặt hái.

- Thủy sinh Mộc – nuôi dạy con sinh sức khỏe. Con cái thành đạt, nên người chính là niềm tự hào của cha mẹ, từ đó giúp giữ sự hạnh phúc lâu dài trong mỗi gia đình. Khi một người biết cách nuôi dạy con đúng, chắc chắn họ sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực, từ đó có sức khỏe và sự tập trung để phát triển sự nghiệp của riêng mình.

Vậy còn ngũ hành tương khắc như thế nào?

- Mộc khắc Thổ - sức khỏe khắc lãnh đạo. Đỉnh cao của lãnh đạo chính là lãnh đạo bản thân, và muốn biết một người lãnh đạo bản thân tốt thế nào, có thể nhìn vào cách họ đối xử và rèn luyện sức khỏe. Vậy nên, trở ngại của việc phát triển lãnh đạo, cốt lõi nằm ở việc phát triển chính sức khỏe cá nhân của người lãnh đạo đó.

- Thổ khắc Thủy – lãnh đạo khắc nuôi dạy con. Con cái thường chỉ làm theo những gì nó thấy cha mẹ làm, do đó bản thân mỗi người cha mẹ phải là một tấm gương tốt và gầy dựng được sức ảnh hưởng với chính những thế hệ sau trong gia đình – đây cũng chính là cốt lõi của thuật lãnh đạo, như John Maxwell từng nói “lãnh đạo là ảnh hưởng, không hơn không kém”. Vì vậy, nếu một ai gặp vấn đề trong việc dạy con, khả năng lớn là họ chưa có đủ hiểu biết về kỹ năng lãnh đạo.

- Thủy khắc Hỏa – nuôi dạy con khắc chuyên môn. Ông bà xưa từng nói “tu thân, tề gia rồi mới trị quốc và bình thiên hạ”, vậy nên việc tề gia có ảnh hưởng rất lớn trong việc xây dựng sự nghiệp của một người. Thông thường, vấn đề chuyên môn không quá khó, vấn đề thực sự của một người khi phát triển sự nghiệp, chính là tề gia không tốt, dẫn đến việc gia đình ảnh hưởng và chi phối rất lớn tới quá trình phát triển sự nghiệp.

- Hỏa khắc Kim – chuyên môn khắc tiền bạc. Đây có thể là điều dễ thấy nhất, bởi “thu nhập tỷ lệ thuận với năng lực chuyên môn”. Nếu một người gặp khó khăn về tiền bạc, thu nhập không như mong muốn, thì gốc rễ vẫn nằm ở việc họ thiếu đào sâu vào việc phát triển chuyên môn.

- Kim khắc Mộc – tiền bạc khắc sức khỏe. Ngày nay, rất nhiều người gặp vấn đề về sức khỏe, mà nguyên nhân đến từ những thói quen xấu trong quá trình lao động. Vậy nên mới có câu nói “lúc trẻ đổi sức khỏe kiếm tiền, lúc già lại đổi tiền để tìm lại sức khỏe”.

Bạn thấy đấy, khi rõ về tương sinh tương khắc theo ngũ hành, tôi biết được mối quan hệ mật thiết của từng yếu tố trong ngũ hiểu, từ đó biết được những vấn đề trong cuộc sống đến với mình là do đâu và tìm cách khắc phục nó. Trong ngũ hành có nguyên tắc, để khắc phục những vấn đề phức tạp và có ảnh hưởng lâu dài, thì cần làm “mẹ tốt con tốt thì nó tốt, nó khắc cái nào thì làm cho cái nó khắc tốt, nó sẽ tốt”. Lấy ví dụ, khi tôi gặp vấn đề trong công việc chuyên môn (hành Hỏa), dĩ nhiên việc cấp bách là tôi phải giải quyết cho xong vấn đề nhất thời đó, nhưng để giải quyết dứt điểm về lâu dài, tôi cần xem lại mẹ nó là sức khỏe (hành Mộc), con nó là lãnh đạo (hành Thổ), cũng như cái nó khắc là tiền bạc (hành Kim). Dễ dàng nhận thấy, khi sức khỏe tốt thì làm việc sẽ tập trung và bền bỉ hơn, khi kỹ năng lãnh đạo tốt thì làm việc sẽ hiệu quả hơn, và khi tài chính tốt thì những quyết định trong công việc sẽ ít bị vấn đề tiền bạc chi phối, từ đó giúp tôi có quyết định chính xác và mang tính lâu dài. Hoặc khi tôi muốn có một nền tảng tài chính lớn mạnh, tức là tiền bạc (hành Kim), tôi cần nghiêm túc xem xét lại mình phải làm gì với mẹ nó là lãnh đạo (hành Thổ), con nó là con cái (hành Thủy), và cái nó khắc (sức khỏe). Kỹ năng lãnh đạo giúp tôi kiếm tiền được tốt hơn, nuôi dạy con cái chính là một khoản đầu tư quan trọng lâu dài, và hiển nhiên sức khỏe nếu biết cách kiểm soát thì nó là nguồn lực lớn để tôi tiếp tục làm việc & tạo ra dòng tiền, còn nếu ngược lại sức khỏe kém thì sẽ khiến tôi hao tâm tốn của rất nhiều.

Vậy thì tôi đã làm gì để hoàn thiện ngũ hiểu?

Thời điểm mới ra lập nghiệp vào những năm 2010, hành trang ra đời của tôi không có gì ngoài một tấm bằng đại học đủ để mình có một công việc ổn định để mưu sinh. Tôi bắt đầu hành trình học từ trường đời của mình, đầu tiên là tiếp tục nâng cao năng lực chuyên môn thông qua việc học lên cao học và nhận rất nhiều project từ lớn đến nhỏ để làm ngoài. Sau 2 năm, tôi gặp một biến cố về sức khỏe và từ đó thay đổi quan điểm về lập nghiệp, tôi bắt đầu nghiên cứu thêm về y học & sức khỏe để bảo vệ bản thân và gia đình mình tốt hơn. Nhờ vào việc hành Thổ (sức khỏe) vững chắc, mà từ thời điểm đó đến giờ, bản thân tôi không cần phải vào bệnh viện giải quyết vấn đề sức khỏe cá nhân lần nào, kể cả người thân trong nhà cũng vậy, nhờ đó tôi có thể làm việc cần mẫn như một chú ong thợ trong suốt gần 10 năm sau đó và đưa sự nghiệp thăng hoa. Năm 2012, tôi bắt đầu học nhiều hơn về kinh doanh và quản lý tài chính cá nhân, đồng thời cũng bắt đầu khởi sự kinh doanh của riêng mình. Với một người kỹ sư tay ngang ra làm kinh doanh, việc gặp vô vàn khó khăn, thử thách là điều đã được báo trước. Nhưng nhờ sự quyết tâm, kiên trì, cộng với việc có định hướng đúng đắn và những người cố vấn tận tâm, tôi hoàn thiện được năng lực lãnh đạo (hành Thổ) và kỹ năng quản lý tiền bạc (hành Kim). Đến năm 30 tuổi thì tôi đạt được mục tiêu sự nghiệp mà tưởng như phải mất cả đời để theo đuổi (nếu vẫn tiếp tục con đường cũ), đến bây giờ tôi vẫn đang nỗ lực cho những mục tiêu lớn hơn, đồng thời góp công góp sức trong việc đào tạo và dìu dắt những thế hệ đi sau. Vợ chồng tôi có con vào năm 2018, vẫn còn một hành trình dài phía trước để nuôi dạy con cái nên người, nhưng có thể nói tôi đã chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết (tài chính, kỹ năng dạy con, tầm nhìn lập nghiệp, năng lực lãnh đạo,...) để giúp cháu có điều kiện tốt nhất khôn lớn nên người và kế thừa sự nghiệp mà tôi đang gầy dựng và để lại cho cháu sau này

Wednesday, November 25, 2020

TIỀN BẠC VÀ GIA ĐÌNH THEO QUAN ĐIỂM CỦA NGƯỜI MỸ, CHÂU ÂU, TRUNG QUỐC

- Lời chia sẻ chân thành của những người bạn

Ngày nọ, một nhóm bạn thân người Úc đã trò chuyện cùng một anh bạn người Trung Quốc. Chủ đề mà họ nói đến là mức coi trọng gia đình của người Trung Quốc và người Úc khác nhau như thế nào.

Thật bất ngờ, mấy anh bạn người Úc này đã thẳng thắn nói: “Cậu đừng giận, thật ra, chúng tớ cảm thấy người Trung Quốc các cậu vốn không yêu thương gia đình, vốn không xem trọng gia đình giống như các cậu đã nói. Nói thẳng là các cậu yêu tiền nhiều hơn!”.

Những người bạn thân người Úc này lại chân thành nói tiếp:

“Không kể là ở Úc hay ở Trung Quốc, người Trung Quốc các cậu xác thực là rất chăm chỉ, các cậu ở nước ngoài cũng đều tiết kiệm được nhiều tiền hơn so với người bản địa. Nhưng tớ không cho rằng người Trung Quốc các cậu có tố chất làm ăn hơn, mà là các cậu tiết kiệm hơn chúng tớ.

Có thể tiết kiệm là nhờ hạ thấp tiêu chuẩn cuộc sống đi. Các cậu bình thường rất ít khi đi quán bar, thậm chí cuối tuần hoặc ngày nghỉ cũng đều không dám nghỉ ngơi. Quần áo đều là mua từ bên Trung Quốc đem sang đây, bởi vì mua ở bên đó rẻ hơn, tớ thậm chí còn nhìn thấy có du học sinh Trung Quốc còn mang theo rất nhiều chén đĩa sang đây”.

“Các cậu sẽ làm việc không quản ngày đêm, phó mặc con cái cho ông bà chăm sóc. Ngoài việc quan tâm thành tích học tập của con cái ra, thì bận rộn đến nỗi rất ít khi chơi cùng chúng. Ngày lễ Giáng Sinh, thậm chí còn không nghỉ ngơi. Vậy nên, những đứa trẻ người Hoa các cậu mặc dù thành tích học tập rất ưu tú, nhưng chúng luôn cảm thấy lạc lõng. Chúng cảm thấy so với các bạn, điều mà bố mẹ quan tâm hơn là khoản tiền thu nhập của gia đình, là điểm số học tập của chúng, chứ không phải là bản thân chúng có vui vẻ hạnh phúc hay không”.

“Đúng là tôi biết cậu muốn nói gì. Người Trung Quốc các cậu nói như vầy, là vì con cái nên ráng kiếm thêm chút tiền cho chúng sau này. Nhưng mỗi một đời đều nói bản thân kiếm tiền là vì đời sau, thế thì rốt cuộc đời nào sẽ thật sự dùng khoản tiền này đây?”.

“Cuộc đời là ngắn ngủi như thế, các cậu mượn cớ là vì tương lai của gia đình, mà đã hy sinh gia đình của hiện tại. Tôi thật không hiểu tổn thất này nên phải bù đắp như thế nào nữa! Sao các cậu còn có thể dùng quan niệm này mà lấy làm làm tự hào đây?”.

“Các cậu vì công việc, có thể chấp nhận vợ chồng phải sống ly thân trong khoảng thời gian rất dài. Nhưng trong con mắt chúng tớ, vợ chồng không ở bên nhau từ 3 tháng trở lên, trên cơ bản thì đã nên cân nhắc đến chuyện ly hôn rồi.

Vậy nên chúng tớ nếu được cử sang nước ngoài làm việc, thì nhất định phải là cả gia đình cùng đi, vợ của tôi, con cái của tôi đều phải cùng chuyển sang đây. Nếu như họ không đồng ý sang, tớ sẽ không thể tiếp nhận công việc này, bởi so với công việc thì dĩ nhiên gia đình quan trọng hơn rồi.

Tớ thậm chí còn nghe nói ở Trung Quốc có vợ chồng mấy chục năm đều chia nhau sống ở hai nơi, đến lúc nghỉ hưu mới có thể sống chung với nhau. Đây là sự thật quá đau lòng. Lẽ nào các cậu không thể vì gia đình mà từ bỏ công việc sao? Có thể tìm một công việc khác cũng được mà!”.

“Trong công ty Trung Quốc của tôi có một nhân viên rất xuất sắc, nhưng vợ con lại sống ở thành phố khác, mỗi một tháng thậm chí hai tháng mới có thể gặp nhau một lần. Tại sao một trong hai người lại không thể từ bỏ công việc chứ? Tôi biết có rất nhiều người làm việc ở thành phố, họ thậm chí chỉ một năm mới về thăm nhà một lần, đều nói là kiếm tiền vì gia đình, nhưng tiền như vậy, có nhiều hơn nữa, lại có ý nghĩa gì đâu?”.

Biết bao nhiêu phụ huynh, từ sớm đã hy sinh tuổi thơ của con cái, cuối tuần bôn ba trên đường đến các lớp phụ đạo, học thêm các loại. Đợi đến khi hết tiểu học, thì bản thân xem như đã được giải thoát rồi! Nhưng tiểu học xong rồi, phát hiện trung học cũng có lớp học thêm, hơn nữa còn nhiều hơn, tụi trẻ con chính là không có thời gian để vui chơi nữa!

Đợi khi con cái lên đại học thì coi như đã xong nhiệm vụ rồi… Nhưng con cái học xong đại học rồi, đến lúc tìm kiếm công việc vẫn phải bận tâm như vậy!

Đợi đến khi con cái có công việc ổn định rồi, thì tưởng như không còn gánh nặng gì nữa… Tuy nhiên, công việc tìm được rồi, lại bắt đầu bận tâm chuyện hôn sự, nhà cửa cho con cái! Sau khi con cái kết hôn rồi, thì tôi không cần phải bận tâm gì nữa! Nhưng kết hôn, có nhà có cửa rồi, thì chúng lại sinh cháu để bế rồi!

Bao nhiêu nỗi lo toan, dù có muốn quản cũng không quản được hết, cứ lặp đi lặp lại như vậy không dứt. Tầm mắt của chúng ta vẫn luôn nhìn về phía trước; vì tương lai, hôm nay tích lũy sức khỏe, tích lũy văn bằng, tích lũy tiền bạc. Kết quả bản thân lại than trời trách đất, tầm mắt của chúng ta không có lúc nào sống ở hiện tại. Nhiều người đến cuối đời đã nhận ra rằng, cả một đời không có lấy một ngày sống vì bản thân mình.

Kỳ thực, rất nhiều người chính là đang sống như vậy!

Vậy nên, có nhận xét rằng: Người biết hưởng thụ nhất là người Mỹ; người có tín ngưỡng nhất là người châu Âu; từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, đều chứa đầy cạnh tranh và áp lực là người Trung Quốc.

- Một đời của đại đa số người Mỹ

0 – 10 tuổi: Tham gia các loại hoạt động tập thể như khảo sát, khám phá các vùng đất;

10 – 20 tuổi: Theo đuổi ước mơ;

20 – 30 tuổi: Tìm kiếm cho mình một công việc ổn định;

30 – 40 tuổi: Cuối cùng tìm ra được mục tiêu theo đuổi của đời mình, hưởng thụ cuộc sống, có nhà cửa, có xe hơi, có con cái;

40 – 50 tuổi: Thỉnh thoảng trải qua kỳ nghỉ dài sau áp lực công việc;

50 – 60 tuổi: Tận hưởng cuộc sống, du lịch;

60 – 70 tuổi: Bắt dầu viết hồi ký, du lịch;

70 – 80 tuổi: An hưởng tuổi già;

Sau khi mất: Thông thường được đưa vào nghĩa trang công cộng.

- Một đời của đại đa số người châu Âu

0 – 10 tuổi: Tham gia đội nhạc trong trường, học tập âm nhạc cổ điển;

10 – 20 tuổi: Tổ chức nhóm nhạc của mình, tiến hành thưởng thức các loại âm nhạc;

20 – 30 tuổi: Chịu nhận ảnh hưởng của văn hóa nghệ thuật Gothic;

(Nghệ thuật Gothic là một phong trào nghệ thuật phát triển theo nghệ thuật Rôman ở Pháp vào thế kỷ 12, sau đó đã nhanh chóng lan rộng ra khắp Tây Âu, gần như toàn bộ phía bắc dãy núi Anpơ)

30 – 40 tuổi: Đội nhạc bắt đầu chính thức đi vào tuyến đường “màu kim loại đen”;

40 – 50 tuổi: Nhớ lại sự hồn nhiên của tuổi thơ, bắt đầu trở về cuộc sống “tràn đầy màu sắc”;

50 – 60 tuổi: An định lại, tìm kiếm tình cảm ấm áp, sống cuộc sống bình yên;

60 – 70 tuổi: Đến giáo đường tổng kết một đời của mình;

70 – 80 tuổi: An hưởng tuổi già cùng con cái;

Sau khi chết: Yên tâm nằm ở trên một miếng đất thuộc về mình.

- Một đời của đại đa số người Trung Quốc, Việt Nam

0 – 10 tuổi: Bị ép phải học tập các loại kỹ năng, không ngừng kiểm tra cấp bậc, đa số đều là bởi sĩ diện và mong đợi của bố mẹ;

10 – 20 tuổi: Gặm nhấm cả một núi sách, ứng phó các loại kỳ thi dồn dập kéo đến như sóng biển.

20 – 30 tuổi: Nộp sơ yếu lý lịch khắp nơi, lo lắng bản thân không tìm được công việc;

30 – 40 tuổi: Trở thành nô lệ của nhà cửa, xe cộ;

40 – 50 tuổi: Bận tâm lo lắng cho tương lai của con cái, nhịn ăn nhịn mặc, cố gắng dự trữ tiền bạc;

50 – 60 tuổi: Cuối cùng đã có được cuộc sống của mình, lại phát hiện đã sắp phải nghỉ hưu, lại bắt đầu lo lắng sau khi nghỉ hưu phải làm gì;

60 – 70 tuổi: Bỏ ra phần lớn sức lực để dưỡng sinh, lại phát hiện còn phải trông nom cháu;

70 – 80 tuổi: Cuối cùng an định lại để hưởng ngày tháng cuối đời;

Trước lúc chết: Phát hiện thì ra một một miếng đất ở khu nghĩa trang lại có giá ‘cắt cổ’

Người ta vẫn thường nói rằng, đời người trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Vậy trong những năm tháng của đời mình, bạn đã có lúc nào để tâm mình lắng lại và cảm thấy bình yên hạnh phúc bên gia đình mình; hay phải luôn bôn ba bận rộn chấp nhận làm nô lệ cho vô vàn những thứ khác!

Giữa tiền và gia đình, điều gì thực sự quan trọng hơn, trên những ngã rẽ ấy bạn đã chọn lựa đúng đắn chưa?

Cuối cùng, hành trình của một đời người là trôi qua như vậy, bạn muốn sống như một người Mỹ, Âu châu, hay là một người Trung Quốc như đã kể ở trên? Đều là do bạn quyết định vậy!

Friday, August 7, 2020

LẶNG NGƯỜI TRƯỚC LỜI KHUYÊN CỦA NGƯỜI CHA: "XIN CON ĐỪNG CỐ TRỞ NÊN GIÀU CÓ"

 Bố tôi là một kĩ sư kết cấu. Ông đi làm đều đặn từ thứ hai đến thứ thứ bảy, từ 8h sáng đến 5h30 tối. Ông thường xuyên có mặt ở nhà sau 6 giờ tối. Chúng tôi sống trong một căn biệt thự cao cấp nằm ở cuối phố Bùi Thị Xuân.

Tại đây, chúng tôi có thể tận hưởng sự huyên náo, tấp nập của thành phố, lắng nghe tiếng còi xe inh ỏi giận dữ kêu lên từng hồi, rú lên từ những người đang vội vội vàng vàng cắm đầu cắm cổ về nhà để đoàn tụ với gia đình. Ngày tôi là một cậu bé, những chiếc điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, mọi người chưa chịu nhiều ảnh hưởng của thời đại 4.0 như bây giờ.

Với công việc của mình, bố tôi luôn đảm bảo sự dư dả về tài chính cho gia đình. Nhiều thay đổi hiện rõ trên từng con phố, nếp nhà, và những người khoảng 40 – 50 tuổi có lẽ khó lòng theo kịp những biến chuyển đang diễn ra từng ngày.

Một trong những thay đổi rõ ràng nhất có thể nhận thấy, đó là ngày càng có nhiều ô tô "xịn" xuất hiện. Những chiếc Mercedes, Audi bóng loáng, xuất hiện đầy oai phong, lẫm liệt trên đường phố, lao vun vút với tiếng động cơ thét lên đầy dũng mãnh. Trong khi đó, bố tôi mặc dù rất giàu, nhưng vẫn mãi chung thuỷ với chiếc Future xanh cà tàng, bình thản lách những chiếc xe hàng hiệu kia để tiến về phía trước.

Bố từng dặn tôi: "Con muốn giàu, bố rất hoan nghênh. Miễn là đừng để ước muốn đó làm chệch hướng đạo đức và nhân phẩm của mình là được."

Bây giờ, khi đã là một chàng trai 28 tuổi, tôi hoàn toàn hiểu thấu câu nói của ông. Nhưng hồi đó, tôi mới 15 tuổi, độ tuổi của sự điên cuồng, hoang dại, liều lĩnh, nên tôi đã đáp trả lại khá gay gắt: "Con muốn giàu, dù với bất kì giá nào, thà mất đạo đức và nhân phẩm mà có tiền còn hơn lăn lộn trong cảnh nghèo đói, túng thiếu".

Bố tôi tủm tỉm cười, và bảo tôi: "Đồng tiền có sức mê hoặc rất lớn, nhưng một ngày con sẽ thấy những mặt trái của chúng. Khá hài hước rằng, bố từng gặp rầt nhiều người, và những người hạnh phúc nhất thường không phải những người giàu có."

Là một người khá nhạy cảm, bố tôi để ý rằng, số lượng đồng tiền có trong tay tỉ lệ nghịch với hạnh phúc. Nghĩa là, càng nắm trong tay nhiều tiền, bạn sẽ càng cảm thấy cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, thậm chí đau khổ.

Họ có thể sống trong những căn nhà tiện nghi, chỉ tay năm ngón để điều khiển người khác làm việc cho mình, lái những chiếc xe hơi đắt tiền, sang trọng nhưng họ thường chịu cảnh cô đơn, hoặc tình cảm vợ chồng nhạt nhoà (nguyên nhân là do họ thường phải di chuyển đi công tác quá nhiều), mắc nhiều căn bệnh mà tốn bao nhiêu tiền thuốc cũng không thể chữa khỏi…

Họ có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng những đồng tiền họ kiếm được lại bị những người thân trong gia đình tiêu xài một cách hoang phí.

"Nói tóm lại", bố tôi kết luận, "những người sống trên một núi tiền và những kẻ ăn mày, rất có thể phải chia sẻ những cảm xúc tiêu cực giống nhau."

Tiền không bao giờ là đủ. Càng kiếm được nhiều, chúng ta lại càng muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Chúng ta nghĩ rằng tiền có thể giúp ta mua được hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc chỉ là niềm vui ngắn hạn. Sau khi trải qua những phút giây thoả mãn, não chúng ta được lập trình để cân bằng lại các yếu tố cảm xúc, đưa chúng ta trở về nhịp điệu cuộc sống bình thường.

Nếu rượt đuổi hạnh phúc chỉ là điều vô nghĩa, vậy đâu là động lực để chúng ta cố gắng mỗi ngày? Đó chính là sự hài lòng.

Hạnh phúc có thể mất đi, nhưng sự hài lòng thì luôn ở lại. Nếu bạn có thể bằng lòng với bản thân, bạn có thể chấp nhận những ưu điểm cũng như khuyết điểm của mình, bạn có thể tận hưởng niềm vui khi chiến thắng một cách trọn vẹn hơn, cũng như biết cách mỉm cười những khi không may thất bại. Nếu bạn cô đơn, bạn có thể bằng lòng với việc tâm sự cùng người lạ. Nếu bạn không có gì, bạn vẫn có thể hài lòng vì mình vẫn còn ngày mai để mong chờ.

Đừng biến mình thành chú thỏ mải miết đuổi theo củ cà rốt treo lơ lửng trên cái gậy, hãy tỉnh táo đứng lại và bằng lòng với cuộc sống mình đang có.

Năm 2017, bố tôi ngã bệnh, ông nằm mê man, những nếp nhăn hằn trên trán mỗi ngày một rõ, hậu quả từ những cơn đau quằn quại từ chứng suy thận quái ác. Bác sĩ, y tá trong bệnh viện làm việc tận tâm, cố làm ông cảm thấy thoải mái hết sức có thể.

Tôi nắm lấy cha mình, đau đáu nhìn ông, thủ thỉ: "Bố đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn". Bố đã vất vả cả đời để đảm bảo sự đủ đầy cho gia đình, và bây giờ là lúc để gia đình giúp đỡ ông.

Đêm hôm đó, bố tôi qua đời. Dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng khi nhận được hung tin, một nỗi buồn hiện rõ trên từng gương mặt của tất cả các thành viên trong gia đình. Tôi đứng chôn chân, cảm thấy rõ mình đang hài lòng một cách kì lạ.

Tại sao?

Vì tôi đã thu xếp được thời gian ở bên bố nhiều nhất có thể trong thời gian ông đổ bệnh. Tôi cũng đã sắp xếp được để mẹ tôi gặp được bố (trước đấy mẹ tôi đang ở Sài Gòn). Tôi cảm thấy ổn vì những lúc ông cần tôi nhất, tôi đã luôn ở cạnh bên ông. Và mỗi khi nghĩ rằng bố mình bây giờ đã hạnh phúc trên thiên đàng, không phải cắn răng chịu đựng những cơn đau dai dẳng nữa, bất giác tôi mỉm cười.

Bố đã dạy tôi nhiều bài học quý giá về cuộc sống. Và khi bố tôi ra đi, tôi ý thức rằng ông luôn dõi theo tôi, vì vậy mình phải nghiêm túc thực hiện tốt những điều bố dạy. Tôi bắt đầu tìm kiếm sự hài lòng trong những điều xuất hiện xung quanh mình, từ gia đình, bạn bè, đến những thứ trừu tượng hơn như sức khoẻ, tình cảm,…

Tôi nhận ra rằng, càng suy nghĩ nhiều, càng khó lòng được hạnh phúc. Hạnh phúc thực sự chỉ xuất hiện khi chúng ta biết làm sạch tâm trí của mình. Thế giới này bị vẩn đục vì quá nhiều những toan tính, mưu mô, nếu chúng ta có thể sống một cuộc đời bình dị, và sẵn lòng giúp đỡ những người khác trong phạm vi khả năng của mình, chúng ta mới có thể sống một cuộc đời đáng sống.

Còn bạn thì sao?

Bạn có đang tôn sùng đồng tiền một cách cuồng tín, đến mức bạn không còn thời gian vào bất kì việc gì khác ngoài việc kiếm tiền?

Chúng ta lăn xả với những tham vọng lớn lao, với ước muốn hưởng thụ một cuộc sống khang trang, tiện nghi hơn bây giờ. Chúng ta săn những chương trình giảm giá, lắng nghe những câu chuyện thành công và để bản thân bị dẫn dắt một cách mù quáng để đi theo lối mòn trong cuộc đời của một người khác. Chúng ta đau đáu, trăn trở trong những câu hỏi: "Tại sao?", "Làm thế nào?", để những sợi dây thòng lọng này làm mình bị tắc thở trước khi kịp nhìn thấy hạnh phúc.

Với một số người, hạnh phúc xuất hiện khi được những người khác công nhận. Họ sẽ thấy vui vẻ khi những chiếc xe hơi đắt tiền, nhà cửa tân tiến của mình được những người xung quanh bàn tán với một giọng điệu trầm trồ, thán phục. Họ chạy đua với những thay đổi mang tính cấp tiến của xã hội để chộp lấy hạnh phúc. Theo tôi, tình cảnh những gia đình đó bất hạnh không kém những gia đình nghèo khổ.

Bạn có thể cho rằng đồng tiền có sức mạnh vạn năng. Bạn có thể tự tin khẳng định rằng khi mình nắm trong tay thật nhiều tiền, mình sẽ không còn e ngại bất kì điều gì. Nhưng thực sự, những sóng gió lớn nhất của cuộc đời khi đã quyết định cuốn bạn đi, thì bao nhiêu tiền cũng là không đủ. Người giàu không phải lo thiếu cơm ăn áo mặc, không phải trăn trở mỗi khi hoá đơn tiền điện, tiền nhà ập đến, nhưng những vấn đề của họ vẫn còn đó.

Ngay cả khi bạn nghĩ rằng họ có tất cả, thực sự họ vẫn còn rất nhiều vấn đề phải đắn đo. Vấn đề lớn nhất họ phải đối mặt, đó là vấn đề về thể chất. Những người giàu có thường phải làm việc ngày đêm, và điều này đã bào mòn thể lực của họ và sức khoẻ tinh thần của họ, hậu quả là họ không cảm thấy hạnh phúc, ngay cả khi mình đang nằm chễm chệ trên một núi tiền.

Đồng tiền không phải và cũng không nên là đích đến trong cuộc sống của những người đang trong độ tuổi trưởng thành. Lời khuyên của tôi là sống một cuộc sống giản dị hơn, khi ấy bạn sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc gia đình, vui đùa cùng bạn bè, duy trì sức khoẻ và ngọn lửa nhiệt huyết của mình. Đừng chỉ đọc đến đây rồi để đó, chúng ta sẽ không bao giờ biết được nếu chúng ta không thử một lần.

Nguồn: Trí thức trẻ / Shared by: Goc Nhin Alan

Monday, July 13, 2020

Làm thế nào để tĩnh lặng tâm trí?

Làm thế nào để tĩnh lặng tâm trí?
Liệu hằng ngày chúng ta đã làm chủ được tâm trí (mind) của chính mình chưa? Liệu bạn có thể dừng suy nghĩ của mình lại thay vì cứ để cho tâm trí chạy đuổi theo các vấn đề liên miên không dứt? Tâm trí là một con khỉ hiếu động, không làm chủ tâm trí giống như bạn không làm chủ được đôi chân của mình, mặc dù bạn muốn nghỉ ngơi nhưng đôi chân ấy cứ nhảy múa hoài không thôi.
Linh hồn là quan trọng nhất, tâm trí chỉ là công cụ để bạn sử dụng, khi bạn không làm chủ được tâm trí, nó sẽ thao túng và hành hạ bạn thay vì sử dụng nó một cách hiệu quả.
"Con người cần sử dụng tâm trí để giải thoát chính mình, chứ không phải để thoái hóa. Tâm trí vừa làbạn vừa là thù của linh hồn. Đối với người đã chế ngự được tâm trí, nó là bạn tốt nhất. Còn đối với kẻ chẳng làm được điều đó, nó là kẻ thù ghê gớm nhất. Người chế ngự được tâm trí là người đã đạt tới Linh Hồn Tối Cao vì anh ta đã tìm thấy sự bình yên. Đối với người đó, sướng hay khổ, nóng hay lạnh, vinh hay nhục đều như nhau." — Đức Krishna (Chí Tôn Ca, 6:5-7)
Đọc và trau dồi kiến thức về các vấn đề tâm linh, triết học là cần thiết, tuy nhiên, nếu không thực hành thì cũng vô ích khi tất cả chỉ để làm dày thêm bức tường tâm trí thay vì vượt qua nó để tìm thấy sự bình an. Kiến thức mà không biến thành trí tuệ thông qua trải nghiệm và thực hành, như ăn đồ ăn mà không tiêu hóa, sớm muộn cũng bị bội thực và rối loạn, đi sai mục đích ban đầu. Giống như câu chuyện hai người đàn ông đang so đo với nhau xem ai khiêm tốn hơn. Hay mâu thuẫn của việc "Suy nghĩ về cách để dừng suy nghĩ". Tất cả chỉ là một vòng lẩn quẩn không có tiến triển khi không có sự thực hành.

Cách 1: Mình chia sẻ một cách tĩnh lặng ngay lập tức, đó là truy vấn Chân Ngã. Hãy đặt câu hỏi: "Ai đang nghĩ?" Hoặc "Cái gì đang thấy những suy nghĩ?" Tat tvam asi: You are That.

Cách 2: Thiền 30’ vào buổi sáng sau khi ngủ dậy, và 30’ vào buổi tối trước khi đi ngủ, bạn sẽ còn phải làm quen với một thời gian tâm trí huyên náo, nhưng nó chỉ là cơ chế tự nhiên vận hành. Điều quan trọng trong quá trình tĩnh lặng cho riêng mình đó là hãy nhận biết, nhận biết mọi thứ và tất cả các tiếng động xung quanh: tiếng xe máy bắt đầu chạy trên đường, tiếng quét sân, tiếng lá rụng, tiếng chim, ... đấy là nhận biết và không cần thêm bất cứ dữ liệu nào, chỉ lắng nghe, mỗi khi tâm trí bắt đầu loay hoay tạo ra những câu chuyện hãy tập trung vào hơi thở. Thiền là cách đơn giản và dễ nhất để trượt vào khoảng trống, thông điệp sẽ đến lúc thích hợp trong khoảng trống đó.

Cách 3: Hãy giữ im lặng nhiều nhất có thể trong ngày, nếu không có việc gì để phải nói ra bằng lời hãy giữ im lặng. Nhiều người không quen với thực tập này sẽ thấy đối thoại nội tâm tuôn ra nhiều hơn, nhưng chỉ cần 2-3 ngày liên tiếp kiên trì thực hiện, nếu giữ im lặng cho cả một ngày là khó quá thì bạn có thể đặt cho mình là khoảng 2-3 tiếng thôi. Giữ im lặng ở đây cũng đồng nghĩa với việc bất cứ tình huống nào xảy đến với mình dù nó tồi tệ theo cách nhận xét thông thường bạn cũng không phân tích, không chỉ trích, không phán xét tình huống đó, dần dần những đối thoại nội tâm, những suy nghĩ miên man sẽ lắng đọng, vì tâm trí biết rằng dù nó có huyên náo thế nào thì cũng không thể vượt qua được sự quan sát của bản thể, tức Chân Ngã của bạn. Đôi lời chia sẻ, và chỉ có thực hành mới chứng nghiệm được những gì mình nói với bạn. Mình vẫn thực hiện nó hàng ngày, một lúc nào đó thấy trời xanh hơn, cây cối tràn đầy sức sống hơn thì đó là lúc vũ trụ đang trải nghiệm chính mình.

Tác giả: Bá Kỳ

Hay thì Share.
🧘 (Sponsored) “Những ai thoát khỏi yêu và ghét, ai đạt sự giải thoát và chế ngự được các giác quan nhờ tuân theo các nguyên tắc quy định, người đó có được toàn bộ ân huệ của Đấng Tối Cao.” (Chí Tôn Ca) Thiền định & Chế ngự giác quan hiệu quả với buồng thiền cách ly giác quan (sensory deprivation tank) - nơi tâm trí được tĩnh lặng.

Saturday, July 11, 2020

Hạnh phúc là gì?

 Đến nơi đâu mới tìm được hạnh phúc? Con người vẫn luôn mong muốn tìm đến được bến bờ hạnh phúc, nhưng lại không hiểu một điều quan trọng…
Bạn nghèo khó, nhưng có người nguyện đi cùng bạn chính là hạnh phúc.
Bạn đau ốm, có người tận tình chăm sóc cho bạn chính là hạnh phúc.
Khi bạn lạnh, có người ôm bạn chính là hạnh phúc.
Khi bạn khóc, có người an ủi bạn, là hạnh phúc.
Khi bạn già, có người bầu bạn cùng, cũng là hạnh phúc.
Bạn sai, có người bao dung, tha thứ cho bạn, cái này là hạnh phúc.
Bạn vất vả, có người thương xót, đây cũng chính là hạnh phúc.
Hạnh phúc không phải là quanh bạn có bao nhiêu người, mà là có bao nhiêu người bên cạnh bạn.
Hạnh phúc không phải là bạn lái những chiếc xe sang trọng, mà là bạn lái xe về đến nhà bình an.
Hạnh phúc không phải là bạn tích trữ được bao nhiêu tiền, mà là mỗi ngày thể xác và tâm hồn được tự do, được làm những việc mình yêu thích.
Hạnh phúc không phải là vợ của bạn xinh đẹp ra sao, mà là vợ của bạn luôn có thể nở nụ cười rạng rỡ.
Hạnh phúc không phải được ăn ngon mặc đẹp, mà là không có bệnh, không có tai ương.
Hạnh phúc không phải lúc bạn thành công được tung hô nhiệt liệt, mà là lúc bạn sa cơ vẫn có người nói: “Bạn tôi à! Cố lên!”
Hạnh phúc thật sự không phải là chỉ luôn luôn nghĩ tới tiền mà là hãy chăm sóc cho bản thân, nghĩ tới gia đình và đừng để tham vọng cầm tù bạn.
Hạnh phúc không phải là bạn nghe qua bao nhiêu lời ngon ngọt, mà là khi bạn bi thương rơi lệ, vẫn có người nói với bạn: “Không sao đâu mà, có tôi ở đây…”
Cuộc đời chỉ có một và nó trôi qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại thấy mình đã già và bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ. Vì thế chúng ta cần phải biết trân trọng bản thân và sống cho ra sống. Người ta thường nói rằng người không sống vì mình thì trời chu đất diệt, tất nhiên không phải theo lối sống ích kỷ, thiếu sự bao dung,tha thứ nhưng là người thì hãy luôn là chính mình, vì bản thân mà làm những gì khiến mình vui vẻ, hạnh phúc và ở bên những người yêu thương bạn, khiến cuộc sống luôn vui vẻ và cảm thấy mình được trân trọng, hạnh phúc.

Sunday, June 21, 2020

CẢM ƠN CUỘC ĐỜI

Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không thực sự hiểu ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem :
- Nếu sáng mai tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
- Nếu bạn còn cảm nhận được vẻ đẹp của một ngày nắng mới, thì bạn đã hạnh phúc hơn hàng triệu người khác không may mắn được nhìn những vẻ đẹp giản dị của đời thường.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên trái đất.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu xài, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu nhất thế giới.
- Nếu Bố Mẹ bạn vẫn còn sống, và sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà không được.
- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được chia sẻ cùng họ những tâm sự của mình, thì bạn đã là người hạnh phúc hơn nhiều người khác không bao giờ nhận được tình yêu thương từ người khác.
- Nếu bạn vẫn còn nhận được những lời chúc phúc từ những người xung quanh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người cô đơn, không người thân thuộc, bạn bè.
- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn đã hạnh phúc hơn 2 tỷ người không thể đọc được trên thế giới.
🌺 Sau khi bạn đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười :" Hóa ra, mình cũng là một người giàu có và hạnh phúc".
Cre: Trái tim thiêng liêng

SỨC KHOẺ VÀ HẠNH PHÚC !


Chúng ta sinh ra để làm việc và hạnh phúc chứ không phải làm việc và chết đi như chưa từng tồn tại .
Thành tựu công việc tỷ lệ nghịch với tình trạng sức khỏe - đó là bi kịch của nhiều người trẻ hiện đại”, CEO trẻ từng suýt chết vì làm việc quá sức khẳng định.
Một chàng trai Việt Nam làm nghề dựng phim đột ngột qua đời ở tuổi 31 vì làm việc liên tục 40 tiếng.
Kỹ sư 36 tuổi người Trung Quốc mất vì đột quỵ sau 22 tháng làm việc không ngơi nghỉ ở nước ngoài để dành tiền chăm lo mẹ già và vợ con.
Nữ phóng viên đài NHK Nhật Bản ra đi ở tuổi 31 vì đau tim sau khi đăng ký làm thêm 159 giờ trong một tháng.
Những cái chết ập đến với người trẻ vì làm việc quá sức không hiếm gặp trong thời đại mà lối sống bận rộn và làm việc chăm chỉ đã trở thành biểu tượng của trạng thái khao khát thành công, đặc biệt ở các nước châu Á, theo nghiên cứu năm 2017 của giáo sư Harvard Anat Keinan.
Trong một báo cáo năm 2016, các nhà khoa học Anh khẳng định: "Những người làm việc trong tình trạng căng thẳng cao, ít kiểm soát công việc sẽ chết sớm hoặc có sức khỏe kém hơn những người có sự linh hoạt và thận trọng hơn trong công việc".
Lối sống bận rộn và làm việc chăm chỉ đã trở thành biểu tượng của trạng thái khao khát thành công, đặc biệt ở các nước châu Á.
"Tôi có tất cả nhưng thiếu một cuộc sống giống người bình thường"
Là một người từng cắm đầu làm việc và đùa giỡn với sức khỏe, Jason Nguyễn - CEO trẻ hiện sở hữu 2 công ty tại TP.HCM - hiểu rõ cái giá mỗi người có thể phải trả để đạt thành tựu trong công việc.
Từ trải nghiệm suýt chết vì "con quỷ mang tên công việc quá sức", chàng trai có bài chia sẻ "Làm việc để có tiền, nhưng tiền nhiều rồi ngã quỵ để làm gì?" gây chú ý trên mạng xã hội những ngày qua.
Jason Nguyễn từng làm cho một công ty đa quốc gia khi mới trở về Việt Nam. Với khối lượng công việc lớn ở phòng marketing, một ngày làm việc của Jason luôn bắt đầu từ 8h sáng và kết thúc vào 0h hôm sau.
Công ty trở thành nhà khi chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, giải trí đều diễn ra trong văn phòng. Thậm chí, có những thời điểm chạy dự án, cả tuần liền chàng trai không biết ánh sáng mặt trời hay hoàng hôn trông như thế nào.
Với Jason, vị trí tốt, lương cao, công ty lớn... là những cái bẫy ngọt ngào khiến anh quên đi sự xáo trộn về mọi mặt như sức khỏe giảm sút, mối quan hệ với bạn bè, người thân dần xấu đi, tính cách cộc cằn, khó đoán hơn xưa.
"Tụi mình có tất cả: tiền bạc, địa vị, sự trọng vọng nhưng lại thiếu một cuộc sống giống người bình thường. Bạn có nhớ hình ảnh của mấy con zombie thều thào, lê lết không có chút sức sống nào không? Đó chính là phòng mình lúc đó. Tay vẫn gõ, miệng vẫn lẩm bẩm nhưng sinh lực là con số 0, chẳng ai nói cười với ai. Vì toàn bộ thời gian đã dành cho công việc nên cuộc sống cá nhân của tụi mình là một mớ hỗn độn", CEO trẻ nhớ lại.
CEO Jason Nguyễn gây chú ý với bài viết khuyên người trẻ quan tâm đến sức khoẻ và lắng nghe bản thân thay vì vùi đầu vào công việc đến kiệt sức. Ảnh: NVCC.
Không riêng Jason Nguyễn, các đồng nghiệp nữ đã lập gia đình không ly hôn cũng ly thân vì chồng con họ không chịu được cảnh hàng tháng trời không được gặp vợ, gặp mẹ. Các chàng trai độc thân "mất luôn khả năng hẹn hò vì ngoài số má, giấy tờ, hợp đồng thì có biết gì đâu? Quăng ra đường là lơ ngơ như trẻ con 4-5 tuổi", anh mô tả.
Jason quyết định thoát khỏi guồng quay này trước khi quá muộn.
Nhưng sau đó, trong những ngày đầu thành lập công ty riêng, chàng trai lại vắt kiệt sức lực vì lao vào kinh doanh, đến mức hy sinh cả giấc ngủ.
Hậu quả xảy đến với Jason là stress, mất ngủ, rụng tóc và đỉnh điểm là lần về quê thăm mẹ, anh bị “xuất huyết sấm sét" - máu chảy từ miệng nhiều đến mức ngạt thở và không cách nào cầm được. Khi đi khám, bệnh viện kết luận chàng trai bị nám toàn bộ một bên phổi và có triệu chứng của bệnh lao.
Một tuần nằm ở bệnh viện, sút 10 kg... Jason lần đầu tiên cảm thấy khao khát được làm những việc bình thường như chạy xe đạp, đi bộ, đi ăn hàng, cười nói vui vẻ. "Những ước mơ nhà lầu, xe hơi hay trở nên giàu có, thành công đều không còn quan trọng lúc đó", anh nhớ lại.
Từ một người bị bệnh viện trả về vì không thể cứu chữa, Jason thoát khỏi tay thần chết nhờ gặp được một giáo sư chuyên nghiên cứu bệnh về phổi. Tuy nhiên, bất động sản đóng băng, công ty mới thành lập thua lỗ và nợ hơn 1 tỷ đồng là những cái giá anh phải trả khi đánh cược mạng sống để chạy theo công việc.
"Công việc có tốt đến mấy, có giúp bạn kiếm nhiều tiền nhiều đến bao nhiêu cũng không thể bù đắp lại những tổn thất về sức khoẻ, tinh thần hay tình cảm và sự gắn bó với những người xung quanh. Giữa cái thời đại mà ai cũng muốn chứng tỏ năng lực, cũng muốn có một thứ gì đó để người khác nhớ đến, mỗi cá nhân lại càng phải hy sinh gấp 2, gấp 3. Thành tựu công việc tỷ lệ nghịch với tình trạng sức khoẻ - đây là bi kịch của nhiều người trẻ hiện đại", CEO trẻ kết luận.
Theo anh, người trẻ thường được khuyên rằng lao động nghiêm túc, cố gắng hết sức vì tuổi trẻ không chờ đợi. Nhưng không ai nói với họ rằng hãy nghỉ ngơi khi cảm thấy mệt mỏi, hãy quan tâm đến sức khoẻ và lắng nghe bản thân.
Văn hóa làm việc đến chết ở châu Á
"Tôi muốn chết. Tôi kiệt quệ và cả thể chất lẫn tinh thần. Cơ thể tôi đang run rẩy. Tôi không thể làm được. Tôi sẽ chết. Tôi mệt quá".
Đó là lời chăng chối của Matsuri Takahashi (24 tuổi, người Nhật) trên mạng xã hội trước khi cô tự tử vào Giáng sinh năm 2017 sau vài tháng làm thêm hơn 100 giờ.
Trên thực tế, "karoshi" (thuật ngữ chỉ những cái chết vì làm việc quá sức trong tiếng Nhật) như trường hợp của Matsuri Takahashi không giới hạn trong biên giới Nhật Bản. Đột tử vì làm việc quá sức ở người trẻ là thực trạng đáng báo động ở nhiều quốc gia châu Á.
Theo Xinhua, mỗi năm có khoảng 600.000 người chết vì Guolaosi (thuật ngữ chỉ những cái chết vì làm việc quá sức trong tiếng Trung) ở Trung Quốc.
Văn hóa làm việc ở đất nước tỷ dân coi áp lực là động lực thúc đẩy người lao động. Còn tại những quốc gia như Singapore hay Hàn Quốc, việc học tập và làm việc chăm chỉ trở thành một di sản, câu thần chú để duy trì cuộc sống tốt đẹp.
Không nơi nào tồn tại nhiều thuật ngữ dành cho người chết vì làm việc quá sức như châu Á - Karoshi trong tiếng Nhật, Gwarosa trong tiếng Hàn và Guolaosi trong tiếng Trung. Ảnh: Reuters.
Theo tạp chí Popular Sience, văn hóa làm việc đến lao lực ở nhiều quốc gia gây nên những hậu quả nghiêm trọng cho sức khỏe.
Trong đó, trái tim là bộ phận dễ bị tổn thương trước những đòi hỏi ở nơi làm việc. Một nghiên cứu đăng trên European Heart Journal năm 2010 cho thấy những nhân viên ở Anh làm việc 10 tiếng trở lên mỗi ngày có nhiều khả năng mắc các vấn đề về tim hơn so với những người cùng tuổi làm việc 7 tiếng/ngày.
Ngay cả khi họ kiểm soát những hành vi như hút thuốc, lo lắng hay mất ngủ, các cơn đau tim và bệnh tim vẫn là nguyên nhân dẫn đến cái chết với nhóm người làm việc quá sức.
Các nhà nghiên cứu ở Anh cũng chỉ ra những người làm việc trong tình trạng căng thẳng cao, ít kiểm soát công việc của họ sẽ chết trẻ hoặc có sức khỏe kém hơn những người có sự linh hoạt và thận trọng hơn trong công việc.
“Công việc là phương tiện để nuôi sống bản thân nhưng cũng có thể giết chết bạn. Bởi vậy, nếu không muốn chết sớm, hãy đứng lên, vươn vai và gửi cho sếp câu chuyện này trong khi nghỉ làm sớm một chút hôm nay”, tác giả Eleanor Cummins nhắn nhủ.
HÃY LÀM VIỆC ĐỂ HẠNH PHÚC !
ĐỪNG LÀM VIỆC ĐỂ CHẾT NHÉ BẠN !!!